XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  CHỦ TỊCH CỰC KỲ KHÓ TRỊ


Phan_8

Một buổi sáng cô đều ở phòng nghe điện thoại, chuông điện thoại reo không ngừng, bên ngoài tiếng gõ cửa leng keng leng keng, làm cho cô miệng khô, đầu đau muốn nứt ra.

Sắp tới buổi trưa, vừa mới treo điện thoại thở một hơi, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe hơi, ngay sau đó giống như là giọng nói nũng nịu oán trách.

"Ai yêu, mẹ của tôi ơi, đây là cái gì địa chỉ quỷ quái gì vậy, giống như phế tích vậy? -

Nghê Tất thư vừa quay đầu, phát hiện Phùng Đốc đã không có ở bàn làm việc của anh, tò mò không nhịn được đi ra phòng làm việc dò xét đến cùng.

Một cái nhà dùng để chất đống tất cả hàng trong kho trước đây, một chiếc xe hơi cao cấp màu đen, một cô gái ăn mặc quần áo hàng hiệu áo, đang lấy khăn tay che lại lỗ mũi, cau mày đánh giá chung quanh, nét mặt đến ghét.

Cô gái này xem ra cao quý vả lại xinh đẹp, thần thái tràn đầy kiêu ngạo tự mãn là người có tiền, hai cặp môi thật mỏng trong suốt trơn bóng son, xem ra rất động lòng người.

Lo lắng việc thi công bụi bậm sẽ làm bẩn quần áo đẹp đẽ của cô, Nghê Tất Thư tốt bụng đi tới hỏi "chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"

"Tìm chủ tịch các người." Cô gái cao ngạo liếc nhìn cô, nghiễm nhiên thể hiện vương khí người có tiền.

Bọn họ là quan hệ thế nào? Tại sao cô gái này xem ra giống như cùng Phùng Đốc rất quen? Mặc dù cô không có quyền hỏi tới, nhưng Nghê Tất Thư vẫn nhịn không được muốn biết.

"Xin hỏi cô là. . . .  . ."

"Cô là ai mà lại hỏi tôi là ai?" Cô gái kiêu căng liếc xéo nhìn cô.

Cô gái chẳng những xinh đẹp, hơn nữa dáng người cao lớn yểu điệu, đứng ở trước mặt cô, Nghê Tất Thư cảm giác mình giống như người lùn vậy.

Cô hất cằm, chống nạnh lên cuối cùng cũng phát tia tôn nghiêm.

"Tôi là thư ký của Phùng tiên sinh." Cùng với bạn tốt — cô ở trong lòng yên lặng bổ túc cái này mới danh hiệu.

"Thư ký?" Cô gái khinh miệt vả lại hồ nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái."Tôi thế nào không có nghe anh ta nói qua có thư ký, anh ta nói chỉ có một người chuyên làm việc vặt."

Làm việc vặt? Nhất thời, Nghê Tất Thư tâm tính thiện lương như bị người hung hăng đạp một cước.

"Tôi là bạn gái của Đốc, đặc biệt đến gặp anh ta."

Bạn gái? Một tiếng sấm sét giữa trời quang, đem say mê ở trong thiên đường Nghê Tất Thư bị một cước đạp vào cốc đáy.

Cô thế nào không biết là anh có bạn gái? Tay chân cô đột nhiên không nghe sai khiến run rẩy, đầu óc một mảnh náo rừng rực, cơ hồ không cách nào suy tư.

Nhưng anh cần gì nói cho cô biết?

Đây là chuyện riêng của anh, cô cũng không phải là người nào của anh, anh cần gì để cho cô biết chân tướng?

"Tôi tên là Hà Thiến Thiến, công ty xây dựng Khai Nguyên là ba tôi mở, công ty chúng tôi là công ty kiến trúc lớn nhất nước, còn có đưa ra thị trường cổ phiếu.  . . . . ."

Hà Thiến Thiến kiêu ngạo giới thiệu gia thế hiển hách của mình, đáng tiếc Nghê Tất Thư một cái chữ cũng không có nghe vào, trong đầu đều là anh có bạn gái.

"Cô gái, cô muốn tìm chủ tịch? Chủ tịch ở trong kho hàng, để tôi đi thay cô thông báo?" Chẳng biết lúc nào Cống Hoàn chạy đến xem náo nhiệt, thật tâm chủ động bày tỏ muốn chạy đi tìm.

"Không cần, tự tôi đi tìm anh ta. Cầu xin anh cách xa tôi một chút, cả người mùi thúi, sặc chết người!" Hà Thiến Thiến từ trên tay lấy trong túi LV số lượng có hạn khăn tay ra, bịt lấy lỗ mũi.

"Cô gái, trong công trường rất nguy hiểm, để tôi đi thông báo chủ tịch một tiếng." Nghê Tất Thư gượng ép mỉm cười, biểu hiện" Người làm việc vặt"  kinh nghiệm."Làm phiền cô vào phòng làm việc chờ đợi đi."

"Phòng làm việc ở đâu?" Hà Thiến Thiến nhìn kiến trúc cũ kỹ lấm lét nhìn trái phải, nét mặt một bộ ghét.

"Cống Hoàn, mang cô gái này đi đến phòng làm việc, tôi đi tìm chủ tịch."

"Tốt! Em gái, đi từ từ nhé!"

Hà Thiến Thiến liếc nhìn cô, cuối cùng cũng tâm bất cam tình bất nguyện theo Cống Hoàn đi, giày cao gót giẫm trên mặt đất tạo ra âm thanh giống như là đập vào tim của cô, từng phát từng phát co rút đau đớn.

Phùng Đốc sắp hai mươi tám tuổi rồi, là một người đàn ông anh tuấn xuất sắc, có bạn gái cũng rất bình thường, nhưng cô cũng chỉ có tan nát cõi lòng không có chúc phúc.

Cô thích, thầm mến người đàn ông hai mươi mấy năm, lại vẫn không đợi được cô đuổi theo anh, đã có bạn gái! Hơn nữa bàn về vóc người, tướng mạo, gia thế, hoàn mỹ hơn cô, trên đời này có người phụ nữ nào có thể nói tới ra lời chúc phúc đây?

Nghê Tất Thư là người lòng dạ hiền từ, nói không ra ý xấu nguyền rủa, cho dù cô cũng không thích cái vẻ vênh váo tự đắc của cô gái kia.

Tan nát cõi lòng thành từng mảnh, cô hi vọng nhiều trên trời lại rớt xuống một khối thiên thạch.  . . . . .  Không, cơ hội này quá xa vời, có lẽ đợi đến khi trắng răng cũng còn đợi không được, còn là rơi một khối ván gỗ, để cho cô mất đi tri giác không cách nào suy tư, liền không cảm thấy tương đối thực tế đau lòng một chút.

Nhưng bầu trời thứ gì cũng không có rớt xuống, chỉ có một đàn quạ đúng lúc bay qua ị đống cứt ở trên tóc cô, hại cô lập tức biến thành chim sáo đá.

Vòng qua xung quanh giá thép dựng đứng, cuối cùng ở chỗ không xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh đang cùng quản đốc thảo luận.

"Chủ tịch!" Cô phất tay hô to.

Phùng Đốc nghe tiếng xoay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Có một cô gái tìm anh, cô ý nói, là bạn gái của anh." Cô cố ý hỏi, nội tâm hoài nghi.

Phùng Đốc nhíu nhíu mày, lập tức xoay người đi về phía cô."Cô ấy ở đâu?"

Anh không có phủ nhận, cũng không còn hỏi cô người đến tên tuổi, có thể thấy được Hà Thiến Thiến thật sự là bạn gái của anh.

"Trong phòng làm việc." Cô không còn hơi sức nói.

"Ừ." Không có nhìn cô, anh tự mình vòng qua cô sải bước đi hướng phòng làm việc.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, cô dường như ngay cả tim cũng bị móc rỗng.

Thất hồn lạc phách từ từ đi trở về phòng làm việc, mặc dù cô không muốn tận mắt thấy người đàn ông cô thích cùng người phụ nữ khác thân mật, nhất là người phụ nữ kia còn có danh hiệu "Bạn gái", càng làm cho cô nghĩ tới, trong lòng giống như có hàng nghìn cây kim đâm vào.

Nhưng cô bây giờ thân phận là thư ký, mà không phải tình trường bại tướng, cô phải trở về công việc nên làm, đây là trách nhiệm của cô.

Cô đơn đi ra khỏi công trường, đột nhiên có cái gì chồm tới cô làm cô tái mặt, hóa ra ba chú chó nhỏ vọt tới,  ở cạnh chân cô thân thiết mè nheo, ra sức  huy động cái đuôi nhỏ vẫy vẫy.

Vốn là đang buồn, chợt khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười, cô ngồi xổm người xuống vuốt ve mới được hơn một tháng mà đã lớn như vậy, toàn thân lông xù giống như Con Rối, xa xa nhìn giống như là ba đám lông nhỏ vo tròn.

"Mẹ đây?" Cô dịu dàng hỏi, bị mấy đầu lưỡi liếm lấy lòng bàn tay ngứa ngáy, nhịn cười không được."Làm ơn, phì phì, tròn tròn, mập mạp, đừng liếm nữa, thật là buồn đó!"

Ba con chó như tên gọi, bị Nghê Tất Thư nuôi tròn tròn mập mạp. Mẹ của bọn nó là nàng chó lang thang, có một lần bị cô phát hiện tại kho hàng hóa bên cạnh nhìn rất đáng yêu, nên mỗi ngày đem thức ăn buổi trưa chia một nửa cho nó, mấy lần như vậy chó vừa thấy được cô liền nhiệt tình lắc mạnh cái đuôi, nghiễm nhiên coi cô như chủ nhân.

Không lâu sau không biết thế nào bụng nó càng lúc càng lớn, công nhân nhắc nhở nên cô biết nó mang thai, liền đem nó đến kho hàng kín đáo phía sau, khiến nó an tâm sinh nở.

Vốn là cô muốn làm phải thần không biết quỷ không hay, nhưng vẫn là bị Phùng Đốc phát hiện ra, thế nhưng anh lại giống như kỳ tích không có để cho cô đem chó mang đi, cho nên chó mẹ cứ như vậy bình an sinh hạ ba con chó nhỏ, ở chỗ này để ở.

"Tròn tròn, ngươi nói làm thế nào? Phùng Đốc có bạn gái, vậy mẹ có phải hay không nên thức thời rời khỏi?" Mặt của cô ghé sát lưng của chú chó, cũng đồng thời đem nước mắt trên mặt không cẩn thận giơi xuống lông của nó, không còn bóng dáng.

"Gâu Gâu!" chú chó nhỏ dùng đầu lưỡi liếm lấy mặt của nàng, hưng phấn gọi.

Còn lại hai con chó con cũng không cam chịu bị bạc đãi bò đến trên chân cô, Nghê Tất Thư đem ba con chó nhỏ ôm vào trong ngực.

"Không sao, coi như không có tình yêu, mẹ còn các con!" Cô lẩm bẩm an ủi mình.

Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng nhiều năm như vậy dành hết tình cảm ở trên người của anh, như thế nào câu nói đầu tiên có thể bỏ qua, không có một tia đau lòng sao?

Gió tháng chín thổi nhẹ tới, cô lúc này mới giật mình trên mặt chút ướt, nhưng không biết là nước miếng của con chó, hay là. .  . . . . Nước mắt?

"Nhìn kìa nước miếng đầy mặt mẹ rồi." Đem ba con chó nhỏ thả lại trên đất, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hi hi ha ha dùng cánh tay đem mảnh ướt trên mặt lau đi.

"Mau đi trở về, nếu không mẹ chờ một chút không tìm được các con, sẽ lo lắng  đó!" Cô thúc giục ba con chó nhỏ nhanh trở về kho hàng.

Ba con chó nhỏ ngược xuôi, một đường hướng kho hàng chạy đi.

Nặng nề thở ra một hơi, Nghê Tất Thư ghét mình trở nên đa sầu đa cảm, thật sự không giống cá tính của cô.

Ép buộc mình nở nụ cười, cô xoay người đi về phía phòng làm việc.

Chương 9:

"Phùng Đốc, làm sao anh lại mua loại công ty này, rách nát giống như phế tích vậy!"

Mới đi gần đến phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng cô gái mềm mại không khách khí phê bình, Phùng đốc giống như  là quá cưng  chiều, một  câu nói cũng  không còn  phản bác.

Nghê  Tất Thư đoán vậy,  vừa vào  phòng làm  việc quả nhiên liền gặp được hình ảnh mà cô không nguyện ý nhìn thấy nhất —

Chỉ thấy Hà Thiến Thiến đang thân mật bên cạnh Phùng Đốc, giống như kẹo cao su, chỉ kém không có dính sát vào cánh tay của anh.

Lòng của cô đau nhói, bình thường tính tình cô hài hước cùng rộng rãi nhưng giờ phút này chỉ có thể chán nản sau khi nhìn thấy hình ảnh kia, làm bộ cái gì cũng không còn thấy.

"Cô, mau cầm khăn lau tới lau cái ghế, cái ghế này bẩn rồi, làm thế nào ngồi đây" đang muốn ngồi vào bàn làm việc, Hà Thiến Thiến đột nhiên nói, hình như là cố ý dáng vẻ nữ chủ nhân nơi đây.

"Tôi không phải tạp vụ, là thư ký." Cô mất hứng cải chính.

"Đốc, anh xem, cái người này làm việc vặt dáng vẻ thật to đó! Lại dám nó to với em." HàThiến Thiến kéo lấy Phùng Đốc tố cáo, uất ức phải giống như bị ngược đãi.

Nghê Tất Thư xem thường, cô biết Phùng Đốc là người công tư rõ ràng, tuyệt sẽ không yêu cầu cô làm những chuyện không thuộc về bổn phận của cô.

"Cô Nghê, làm phiền cô thay cô Hà lau cái ghế."

Thình lình nghe thấy lời nói làm cho cô bỗng dưng sững sờ, cơ hồ cho là mình nghe lầm. Anh lại muốn cô giống như người làm công, giúp anh lau cái ghế cho bạn gái?

Mặc dù anh khách khí dùng hai chữ "Phiền toái", nhưng lại giống như đẩy cô xuống vực sâu vạn trượng.

Đôi tay bên người cô nắm chặt, cố tình làm thế nào cũng không cảm thấy đau.

"Vâng" cứng ngắc xoay người, cô tìm khăn lau đem rỉ sắt ở cái ghế lau một lần.

"Mời ngồi." Cô đang muốn xoay người, không ngờ phía sau lại vang lên tiếng thét.

"Ai da, cái này căn bản không có lau sạch sẽ mà! Mặt trên còn có từng mảnh từng mảnh  vết bẩn, làm thế nào ngồi đây? Ngộ nhỡ làm bẩn chiếc váy Chanel tôi mới mua từ Milan về, cô đền nổi sao?"

Quay đầu lại, giọng nói của cô không tốt: "Đây không phải là bẩn, là rỉ sắt, có ngồi hay không tùy cô."

Đem khăn lau hướng trên bệ cửa sổ khẽ ném, cô tự mình ngồi trở lại bàn làm việc, lười phản ứng với loại người được voi đòi tiên này.

"Ai ui, Đốc, anh xem! Cô tạp vụ này thật to nha, ngay cả em cũng dám mắng, không phải là khi dễ người sao!" Hà Thiến Thiến đánh người kêu cứu người, gian giống như nhất định bức cô đến vách đá phía dưới.

Đối mặt loại người được nuông chiều, cố tình gây sự, cô tin tưởng cá tính Phùng Đốc nhất định sẽ lập tức nổi đóa, bảo cô tới đuổi cô nàng cùng túi LV đắt giá cút đi.

"Cô ta không hiểu chuyện, em đừng cùng cô ý so đo." Phùng Đốc nhẹ giọng trấn an nói.

Lần này Nghê Tất Thư trợn to hai mắt.  Cái đó, người đàn ông từ trước đến giờ đối với cô sắc mặt không chút thay đổi, thế nhưng đối với người phụ nữ khác thủ thỉ thù thì, tìm mọi cách bảo vệ?

Tâm trạng của cô sau khi thấy anh dịu dàng che chở cho Hà Thiến Thiến đã đâm cô từng bước từng bước một, không ngừng nhỏ máu, cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cả người dâng lên …….

Đúng, cô không phải là danh môn thiên kim, cũng không phải có người cha có núi tiền để dựa, càng không có xinh đẹp làm cho người ta thần hồn điên đảo!

Cô đúng là một con ngốc, chỉ tiếc là ngay cả khi cô tự tay nâng đến trước mặt anh cầu xin anh nhận lấy, anh đều không muốn!

Cô thật đáng buồn!

Lần đầu tiên, Nghê Tất Thư nghĩ như vậy thật muốn khóc, nhưng nước mắt lại nuốt vào trong, ngay cả một giọt cũng không chảy ra được, chỉ có tim như bị dao cắt.

"Hừ, nể mặt anh, bản tiểu thư không thèm so đo với cô." Hà Thiến Thiến vặn vẹo lấy mông tự mình ngồi xuống ghế dựa , ngay sau đó lại có trò gian trá.

"Đốc, người ta khát nước." Cô lấy giọng nũng nịu nói.

"Muốn uống những thứ gì? Trà hay là nước lạnh?" Phùng Đốc dừng lại bút, ngẩng đầu lên hỏi.

"Nước lạnh tốt lắm! Làm phiền cô tạp vụ." Hà Thiến Thiến dối trá hướng cô cười một tiếng, ngay sau đó đưa ngón tay hoàn mỹ không tỳ vết kiểm tra móng tay màu đỏ sơn, giống như là chờ cung nữ hầu hạ hoàng hậu.

Một bên thấy cô nữ chủ nhân uy phong mười phần, Nghê Tất Thư gần như sắp điên lên.

Cô gái này quả thực là đáng ghét, cao ngạo kiêu căng, trong mắt không có người khác, cô không biết Phùng Đốc tại sao có thể chịu đựng bạn gái như vậy? !

Căm giận đứng dậy tìm ly giấy đang muốn đi ra bên ngoài rót nước, Hà Thiến Thiến lại nũng nịu mở mồm.

"Cô gái, nước này là từ đâu tới?" Dừng một chút, cô một mặt không yên lòng cộng thêm một câu.

"Các người có phải giả bộ cho cái gì vào chứ?"

Sắc mặt Nghê Tất Thư đen lại, chỉ muốn chạy ra ngoài cửa đi tìm cây chổi, đem cô ta đuổi đi ra ngoài!

Hít sâu mấy hơi, cô đột nhiên nở nụ cười xán lạn, lấy âm thanh vô cùng ngọt ngào nói: "Hà tiểu thư, rất xin lỗi! Nơi này không có nước bẩn thấm vào, chất nước có thể không quá sạch sẽ, sẽ làm bị thương đến dạ dày của cô.  Nếu không uống ly cà phê như thế nào? Tôi pha cà phê rất sở trường đó!" Nụ cười của cô quả thật so người mẫu phục vụ còn rực rỡ hơn.

Cô nhún nhường thái độ hiển nhiên khiến Hà Thiến Thiến thật vui mừng, lập tức hả hê giương cằm, giống như dưới chân lại thêm một người tỳ nữ sai bảo.

"Được rồi!" Một đôi đùi đẹp thật cao nhấc lên, Hà Thiến Thiến chuẩn bị hưởng thụ người khác hầu hạ.

Phùng Đốc nhìn vẻ mặt xấu bụng của Nghê Tất Thư, mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, lại nói không ra nguyên cớ. Dù sao trong ấn tượng của anh, Nghê Tất Thư chính là một người thẳng tính, tính khí tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Nghê Tất Thư đi tới bên tủ sắt, đem hơn phân nửa cà phê còn lại một hơi cho tất cả rót vào bình cà phê, tiếp theo rót nước nóng vào, một cỗ mùi thơm lập tức phiêu tán ra.

"Hà tiểu thư, chủ tịch thích uống Cafe Đen, cho nên nơi này không có đường cùng sữa tươi, cô thông cảm." Nghê Tất Thư thân thiết đem cà phê bưng đến trước mặt cô ta nói.

"Không sao, tôi cũng vậy thích uống Cafe Đen." Hà Thiến Thiến liếc mắt nhìn Phùng đốc một cái lấy lòng.

"Từ từ uống." Bỏ lại một câu, Nghê Tất Thư xoay người trở lại chỗ ngồi chuẩn bị xem cuộc vui.

Ưu nhã dùng tay vê lên hoa sen, Hà Thiến Thiến cúi đầu lại gần cà phê ngửi một cái, trong mồm chó khó được khạc ra một chút tiếng người."Cô pha cà phê không tệ lắm!"

"Đó là đương nhiên." Bên miệng của cô mang theo hả hê.

Thấy hai người phụ nữ thông đồng, còn có chén cà phê  nhựa đường kia từng để cho anh đau bụng hai ngày, Phùng Đốc thật thà nên kịp thời ngăn cản, nhưng không biết vì sao, anh vừa hy vọng Hà Thiến Thiến có thể uống xong ly già phê kia.

"Cô đừng vui mừng quá sớm, mùi vị còn phải do ta nếm qua mới có thể định đoạt." Hà Thiến Thiến hậm hực nói, hiển nhiên không cam lòng nói trượt miệng ca ngợi để cho cô được thể.

Cô bưng lấy cà phê đưa vào trong miệng, trong lòng nghĩ đến đợi lát nữa dùng cái gì để phê bình, trong lúc bất chợt, kịch liệt phun ra!

Trên người một thân trang bị Chanel đắt giá thời thượng tất cả đều là cà phê, nhìn trông rất nhếch nhác.

Cảnh tượng giống nhau, hình ảnh xem ra ưu nhã xinh đẹp, ngay cả một cái bụi bậm cũng sẽ để cho cô ta cau mày, Hà Thiến Thiến cũng không trốn thoát bị một ly cà phê chỉnh cực kỳ nhếch nhác.

"Cô pha cái gì vậy? !" Cô ta đem cái ly ném xuống, chứng cuồng loạn kêu to.

"Tôi không phải nói pha coffee cho cô uống sao?" Nghê Tất Thư ưu nhã sửa móng tay, hời hợt nói.

Hà Thiến Thiến không dám tin thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn sang, thấy bình đặt ở bàn sắt "Cua" cà phê, cuối cùng cũng phát hiện mình vừa uống là vật gì.

"Cái người ghê tởm này, lại dám pha nước với cà phê cho tôi hút?" Cô ta tức giận toàn thân phát run, trên mặt trang điểm tinh xảo xem ra giống như là bị phơi nắng biến thành hình hộp hóa trang.

"Không, là loại cà phê nước, chỉ pha một lần, không cần phin, nhớ thay tôi tuyên truyền nhé." Nghê Tất thư cải chính nói.

"Tôi sẽ bảo Đốc khai trừ cô, bảo cô cút ngay lập tức!" Lần này biến hình hộp hóa trang còn lại hai màu xanh trắng.

"Xin cứ tự nhiên!" Cô nhún nhún vai, dáng vẻ không sao cả.

Thật ra thì, Nghê Tất Thư ngay từ lúc tính toán chỉnh cô ta thì cũng đã có ý niệm xấu nhất, cũng không còn tính toán muốn tiếp tục ở lại, giờ khắc này trong lòng cô không có tiếc nuối, chỉ có nhàn nhạt bi ai.

Cũng nên kết thúc đi, bạn gái chính hiệu xuất hiện, cô tạm thời cũng nên lui ra rồi, đem võ đài để lại cho hai người bọn họ, sau đó yên lặng thối lui đến không có ai nhớ chỗ của cô đi biến mất trong trí nhớ của anh.

Thầm mến nhiều năm như vậy, vào hôm nay sẽ chấm dứt, có lẽ đối với cô cùng anh mà nói, kết cục tốt nhất cùng giải thoát.

Một bên Phùng Đốc sắc mặt nghiêm túc, trong mắt hình như thoáng qua những thứ gì, rồi lại kịp thời che giấu, bình tĩnh không nhìn ra được một tia bất động.

"Em không sao chứ?" Phùng Đốc quan tâm đi tới,  lấy khăn  tay thay Hà  Thiến Thiến  lau cà phê  trên mặt.

"Đốc,  cô gái này  lại dám  trêu cợt  em, anh nhất định phải thay em xả giận!" Hà Thiến Thiến thẹn quá thành giận, cố làm ra vẻ khóc thít thít dựa vào trong ngực Phùng Đốc tìm kiếm an ủi.

Phùng Đốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Nghê Tất Thư, môi mím chặt giống như là biểu thị công khai tuyệt không thỏa hiệp, điều này làm cho vẻ mặt của anh không khỏi đen lại.

Trước mắt tình huống như thế, cuối cùng là anh đã chuẩn bị, đây không phải là chủ ý ban đầu của anh à!

Anh chỉ muốn cho chuyện hài hòa, bình tĩnh để tấm màn rơi xuống, chưa từng nghĩ tới quyết định này sẽ mang đến hậu quả gì, có thể hay không tổn thương tới người nào?

"Thư ký Nghê, nói xin lỗi Hà tiểu thư." Trầm mặc hồi lâu, Phùng Đốc cuối cùng cũng là miễn cưỡng mở miệng.

Nếu chuyện đã diễn biến đến mức này rồi, anh cũng không có cơ hội hối hận rồi, chỉ có thể cứng rắn theo kịch bản diễn thôi.

Nghê Tất Thư ngậm miệng, không nói câu nào.

"Đốc, anh xem cô ấy là dáng vẻ gì, quả thực là. . . .  . . A!" Lời còn chưa nói hết, Hà Thiến Thiến giống như là đột nhiên bị khủng long cắn một cái, đột nhiên nhảy dựng lên phát ra tiếng thét chói tai, giọng nói gần như sắp cạo rách màng nhĩ.

"Giầy Chanel của tôi!"

Theo ánh mắt của cô ta, Phùng Đốc cùng Nghê Tất Thư không hẹn mà cùng hướng trên đôi giầy cao quá khổ dưới chân cô ta, chỉ thấy bóng loáng ướt một bãi, một con chó nhỏ màu trắng còn không bỏ qua tiếp tục cắn giày nhọn của cô ta chơi đùa.

"Viên viên, không thể!"

Nghê Tất Thư nhanh chóng muốn đi đem Viên Viên ôm trở về, lại không nghĩ rằng Hà Thiến Thiến động tác nhanh hơn cô, lấy chân dài đá một cái, con chó nhỏ cứ như vậy thành đường vòng cung bay ra ngoài, đụng vào vách tường cứng rắn.

"Viên Viên!"

Cô hoảng sợ kêu to, trái tim giống như là ngưng đập.

Nhanh chóng xông tới, run rẩy ôm lấy Viên Viên đã rơi vào hôn mê, thân thể nho nhỏ ngồi phịch ở trong tay cô nhũn như con chi chi, trên đầu máu tươi chảy ra làm người ta kinh sợ, cặp mắt tròn vo khép chặt không hề mở ra nữa, nước mắt cô nhịn thật lâu, vào giờ khắc này cuối cùng cũng không nghe sai khiến rơi ra.

"Viên Viên, mở mắt! Van cầu con, mở mắt nhìn mẹ!" Cô nức nở nghẹn ngào thì thầm, tay run rẩy cơ hồ nâng thân thể sinh mạng bé nhỏ.

"Viên Viên, cầu xin con không cần như vậy. . .  . . . Mẹ không tranh giành nữa, mẹ cái gì cũng không cần, chỉ cầu con trở lại! Mẹ cái gì cũng buông tha, van cầu con trở lại. . .  . . ." Cô quỳ trên mặt đất, đem Viên Viên ôm thật chặt vào trong ngực không ngừng kêu gào.

Tất cả đều là của lỗi của cô, cô không nên cầu xa những gì không thuộc về tình cảm của cô, khăng khăng nghĩ rằng trận này thắng bại đã định đấu sức trong chiến đấu giành lại những thứ gì, bởi vì cô ghen tỵ cùng ích kỷ, hại chết một tiểu sinh mệnh.

Tất cả đều là lỗi của cô!

Một bên Phùng Đốc thấy thế giật mình, nước mắt của cô, bộ dáng của cô đau lòng muốn chết, làm cho lòng của anh co rút đau đớn .

"Nghê, thư ký Nghê.  . . . . ." Anh vươn tay muốn chạm vào đầu vai của cô, nhưng vẫn lùi bước thu hồi lại.

Nghê Tất Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt phẫn hận thẳng tắp bắn về phía Hà Thiến Thiến một bên đang bận bịu cấp cứu giầy  .

"Làm sao cô có thể làm ra chuyện này? Nó chỉ là chỉ là một con chó nhỏ thôi!" Cô hướng Hà Thiến Thiến điên cuồng hô to.

"Chẳng lẽ cô không thấy sao? Con chó chết này đã đái trên giầy của tôi, cô có biết đôi giày này đắt thế nào không? Tiền lương của cô cũng không đền nổi đâu!"

"Một đôi giày có đắt đi nữa, so với giá trị sinh mạng quan trọng hơn không? Tại sao cô có thể máu lạnh như vậy, không chớp mắt liền hại chết một cái sinh mạng? !"

"Đốc, cô tạp vụ nuôi chó nhưng lại đái ở trên giầy của em, cô ta lại dám mắng em, anh phải thay em chủ trì công đạo nhé!"

Đúng, cô phải nghe anh nói thế nào! Nghê Tất Thư dùng sức lau nước mắt, chớp cũng không chớp nhìn Phùng Đốc.

Cưỡi hổ khó xuống, mắt thấy cái này kế hoạch sắp kết thúc, Phùng Đốc còn hung ác quyết tâm khạc ra một câu: "Thư ký Nghê, cô nên quản tốt chó của cô đi."

Nghê Tất Thư xanh mắt, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng trước mắt, tim cuối cùng cũng bị vỡ thành mảnh vụn.

Cô cuối cùng cũng phát hiện mình quá ngu xuẩn, nghĩ rằng chỉ là thắng được một cuộc mà có thể thay đổi được, thật ra thì anh ghét cô, sự thật này cả đời cũng sẽ không thay đổi!

"Đây chính là anh cho tôi đáp án?" Bọn họ vĩnh viễn cũng không thể trở thành bằng hữu?

Anh lạnh mặt, không nói một câu.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh làm cho cô tan nát cõi lòng, anh vô tình càng làm cho trái tim của cô băng giá, cũng nên đến lúc rồi, giấc mộng này sớm nên tỉnh táo!

"Tôi hiểu rồi !" Cô chậm rãi nhắm mắt lại, đem Viên Viên ôm chặt vào đau quá thật là đau, giống như là ngực sắp bị xé rách.

Đột nhiên xoay người, cô ôm Viên Viên không muốn sống chạy như điên ra bên ngoài , chỉ hy vọng mình không còn tri giác, không còn ý thức, để cho mình không hề nữa cảm thấy đau lòng.

Khi Phùng Đốc thấy Nghê Tất Thư xoay người rời đi, tan nát cõi lòng, ánh mắt tuyệt vọng thì anh mới phát hiện mình hoàn toàn có lỗi!

Anh cố ý đem Hà Thiến Thiến đến, lợi dụng cô ta thay anh diễn xuất đùa giỡn, khiến Nghê Tất Thư biết khó mà lui, từ đó không dây dưa với anh nữa, nhiễu loạn tâm tư của anh, rốt cuộc không cần vì cô mà hao tổn tinh thần.

Nhưng giờ khắc này, anh cuối cùng cũng phát hiện, anh chẳng những làm thương tổn cô, còn hại cả mình!

"Nghê Tất Thư!" anh bất chấp tất cả đuổi về phía trước, không để ý Hà Thiến Thiến ở sau đầu thét chói tai, dậm chân, một lòng chỉ muốn đuổi theo cô, giải thích với cô tất cả.

Bước chân không cảm giác chút nào, Nghê Tất Thư hoàn toàn không biết mình chạy đến đâu, chỉ cảm giác giống như giẫm ở trên đám mây, hư ảo đến nỗi ngay cả một chút cảm giác chân thật cũng không có.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .